"Chiều về thật buồn ai đang đi tới
Dịu dàng nhẹ nhàng một làn tóc buông lơi
Rồi thì ngập ngừng mình nhận ra nhau giữa phố đông người qua trên lối
Người vẫn thế đôi môi luôn xinh tựa hoa
Và đôi mắt em luôn long lanh như là chiếc gương
Nhìn vào mắt em anh soi lên khuôn mặt
Và biết bao kỷ niệm buồn vui
Chợt mình dừng lại ngay nơi sân trước
Về nhà rồi mà anh sao chẳng hay
Từng dòng kỷ niệm trôi qua thẫn thờ làm một phút anh tưởng như là quên tất cả
Chiều vẫn đó mưa rơi trên cây bằng lăng
Tràn sức sống vươn lên sau cơn mưa đêm thật nhanh
Phải chi con tim anh cũng như vậy
Đứng lên sau bao đọa đày
Ngày nào ánh mắt đó khiến trái tim này yếu đuối
Thoáng chia tay vẫn ánh mắt đó nhưng là phút cuối
Lúc yêu nhau dẫu đã chẳng hứa sẽ làm em vui
Nhưng anh nguyện sẽ đến bên khi em cần anh nhất
Rồi ngày tháng vẫn cứ mãi cuốn anh về nơi đâu
Mất đi em mất hết ý nghĩa cuộc đời mai sau
Biết không em vẫn có nước mắt rơi từng đêm trôi
Là khi anh đứng bên nơi cây bằng lăng nhớ