Chiều buồn bên sông mây lững lờ trôi
Ngàn năm nước cuốn biết đâu về
Cánh hoa sầu tan tác theo dòng rơi
Cánh hoa nào tựa như cánh đời nhau.
Người ra đi nơi chốn nào xa
Bỏ lại nơi đây lòng nghe rã rời
Tình ta giờ cũng vội theo gió mây
Còn lại chăng là đớn đau đong đầy.
[ĐK:]
Chiều buồn bên sông nơi ta tiễn đưa
Lạnh lùng linh hồn trong một đêm mưa
Người vội xa bóng hoàng hôn cũng qua
Chỉ còn vấn vương thôi đôi hồn hoa.
Chiều buồn bên sông chỉ một mình ta
Còn ai còn ai đã qua chốn này
Lầu son chìm trong khói sương phai
Hoàng Hạc buồn mơ về cõi thiên thai.