Sao không tin bàn tay ai
Chứa đầy vụn vỡ những hạt nồng hương
Sao không tin chiều nay nghe lá vàng lá xanh lịm chết
Với buồn vui một đời êm ả tuổi thơ nồng đượm nắng ban mai
Rồi đến một ngày sẽ đến một ngày nắng đã nhạt phai
Không còn không còn thuở vàng son của thời con gái
Ôi sao ngậm ngùi kỷ niệm buồn vui
Ngát hương ngát hương một nhánh đời lặng lẽ
Ngày qua ngày ngày qua ngày gió cuốn lá vàng bay
Và an nhiên với những điều thực tại
Ta có là ta với tàn phai.