Nhờ đông đem mưa về, làm ướt thấm câu thề
Nhờ gió mang tỉ tê, gieo mắt em hoen hoen dòng lệ
Nhờ thu đem lá vàng, rãi khắp lối hoang mang
Nhờ gió mang ngổn ngang, gieo mắt em nhoè dòng buốt giá
Sợ những thứ quen thuộc, chạy trốn khỏi gian buồng
Sợ bên nhau quá lâu, cảm xúc không còn như ngày đầu
Sợ yêu thương đong đầy, vụn vỡ giữa hao gầy
Làm sao ta bước qua ồn ào ruồng rẫy
ĐK : Những ngày ta đã yêu phố sương và cỏ rêu
Trải qua bao mùa mưa phẳng phiu
Vẫn nhạt như nắng chơi vơi cuối chiều
Là anh xua bão giông , em đau nhiều lắm không
Bởi anh sợ em sẽ chán anh như hai người vô danh