Phải chăng ta đi quá lâu
Chẳng kịp theo sau những bánh xe
Mà người đi nhanh như nước sông
Chẳng thể níu lại
Tìm kiếm ra nơi bình yên để không
Còn giày vò trong thói quen
Tự mình nhấm hết những giọt buồn trong đêm
Thời gian bao lâu có nhau
Giờ thành vụn vỡ giữa bão cuộc đời
Đâu mất những ngọt ngào
Mài mòn thành nỗi cô đơn
Hạnh phúc nơi đâu buông tay rồi
Tìm lại thì cũng thế thôi
Cố chấp chữa lành những vết thương
Chỉ đến lúc hai người đã nhận ra
Lúc mất nhau thì mới biết rằng
Giấu nỗi đau vào sau màn đêm
Là cách khơi thêm sầu
Mà chẳng thể quay lại đâu
Những bánh xe thời gian già đi
Trạm ký ức chen lượt nhau ùa về
Để tìm về một quá khứ yên bình
Sẽ không thể trở lại
Thời gian bao lâu có nhau
Giờ thành vụn vỡ giữa bão cuộc đời
Đâu mất những ngọt ngào
Mài mòn thành nỗi cô đơn
Hạnh phúc nơi đâu buông tay rồi
Tìm lại thì cũng thế thôi
Cố chấp chữa lành những vết thương
Chỉ đến lúc hai người đã nhận ra
Lúc mất nhau thì mới biết rằng
Giấu nỗi đau vào sau màn đêm
Là cách khơi thêm sầu
Mà chẳng thể quay lại đâu
Những bánh xe thời gian già đi
Trạm ký ức chen lượt nhau ùa về
Để tìm về một quá khứ yên bình
Sẽ không thể trở lại
Chỉ đến lúc hai người đã nhận ra
Lúc mất nhau thì mới biết rằng
Giấu nỗi đau vào sau màn đêm
Là cách khơi thêm sầu
Mà chẳng thể quay lại đâu
Những bánh xe thời gian già đi
Trạm ký ức chen lượt nhau ùa về
Để tìm về một quá khứ yên bình
Sẽ không thể trở lại
Để tìm về một quá khứ yên bình
Sẽ không thể.. không thể trở lại