Con đường kỷ niệm nay vẫn còn quanh co biết nẻo đâu tìm!
Đã biết người đi từ mùa xuân năm ấy
Kẻ trở về không hay người đã thay lòng
Trước ngỏ cuộc tình hàng cây tím trổ bông tại xa mặt cách lòng
Em bao mùa thương cho tình xuân lại đến
Quên những cơn mơ chưa níu bước chân tình
Bàn chân muốn bước ngập ngừng để xóa nỗi ưu tư
Ôm giấc mộng không thành
Mỗi khi đêm về nghe tiếng mưa rơi
Còn hoài da diết nặng trĩu tâm tư
Đường về lạnh gió heo mây
Chở niềm thương đến nơi đây
Khoác lên màu nhung nhớ cho dáng hao gầy
Một người đứng nhìn một người bước ra đi
Nhặt lá vàng rơi lúc trời sang mùa
Giờ người đang vui bên tình nhân mới
Hỡi cố nhân ơi để lỡ một chữ tình