Trách tôi quá nghèo, nên buồn cứ mang theo
Trách tôi quá nghèo, nên giờ vẫn cô đơn
Dù lòng yêu ai, chưa bao giờ tôi gian dối
Nhưng cớ sao không thành, khi mỗi lần trót yêu ai
Dám đâu trách người, cam đành trách thân tôi
Xót xa nhói lòng, suốt đời mãi đơn côi
Giờ làm sao đây khi duyên tình luôn tan vỡ
Không lẽ do ông trời bắt kiếp này mình tôi lẽ loi.
Thật lòng tôi nào dám trách ai
Trách thân tôi cớ sao còn quá nghèo
Thật lòng tôi buồn lắm ai ơi!
Biết làm sao để không còn nhớ người
Cuộc đời đâu đẹp giống như thơ
Cớ sao tôi cứ mơ mộng với người
Cuộc đời ai nào biết ra sao
Thôi cam đành duyên mình ở kiếp sau.