Buổi sáng thức giấc trong căn phòng một mình cô đơn
Mà như thói quen anh lại nhớ và tìm em
Nước mắt rớt xuống anh mới biết em đi mất rồi
Em là người duy nhất khiến cho anh lệ rơi...
Thế giới bé lắm không như mình tưởng tượng đâu em
Bởi vì ở đâu anh cũng thấy một hình bóng
Thấy ánh mắt ấy,nghe thấp thoáng bên tai tiếng cười
Dù hai chúng ta tay lạc tay từ rất lâu rồi...
Người yêu anh làm chi rồi lại quay lưng như vậy
Đổ lỗi cho duyên phận rồi người vội buông cánh tay
Người ra đi thì quên dễ hơn là người ở lại
Anh trốn tránh nỗi buồn nhưng không thể trốn bản thân mình...
Màn đêm là bạn thân mà anh có thể tin tưởng
Để trút hết tâm sự,trải lòng mỗi khi nhớ em
Ngày xưa em từng là thế giới của anh vậy mà
Bây giờ thế giới ấy nhỏ bé trong vòng tay người ta....