Phố thì đông nay xa xứ con chợt hiểu ra
Nhớ làm sao cơm mẹ nấu không gì sánh bằng
Dạt dào tình bao la chất chứa niềm thương thiết tha
Mộc mạc nồi canh rau thơm lừng chao cá kho tiêu
Khói củi bay giọt nước mắt của mẹ rớt rơi
Bếp hồng than mồ hôi trán của mẹ lăn dài
Đường đời còn trông gai mong muốn đàn con gái trai
Tìm được một tương lai cho đời rạng rỡ ngày mai
Thèm thèm cơm mẹ nấu thèm cơm mẹ nấu
Năm xưa con nào đâu biết quý trọng tình thương của mẹ
Để giờ đây ở nơi xa lòng con nhớ nhớ hoài tháng năm
Bên gánh rau xanh mẹ tôi chắt chiu từng đồng
Lo cho con khờ lớn khôn ngày đêm no ấm
Ở nơi quê nhà dáng mẹ chắc đã gầy hơn
Hò ơ…ớ …ơ…con đi xa xứ lâu rồi
Nhớ canh mẹ nấu chứ nhớ canh mẹ nấu nhớ mùi cá kho.