Từ ngày con sinh ra đã mồ côi khóc nhìn đời
Không mẹ cha yêu thương bỏ bên đường mưa gió thê lương.
Con tủi đời con sinh ra làm kiếp người nay nhiều cay đắng ngang trái này trả nợ vương
Trời lạnh hay mưa giông đôi bàn chân nhỏ bé lầy bùn
Nhìn màn đêm âm u con khóc gào thét đến khan hơi.
Mẹ hỏi cha ơi ai là người đau lòng tình ngăn chia hai lối cho đời con đắng cay.
Như bao trẻ thơ hiên ngang thật thà nhưng số phận khác xa
Thiếu mẹ vắng cha con đang khóc giữa đời
Sấm vang sét nổ chân bước đi sợ lắm ơi người.
Cha có biết không mẹ có đau lòng không
Có bao giờ cha mẹ nhớ con không con luôn mơ một mái ấm gia đình
Được mẹ cha âu yếm tủi phận mình thiếu vắng tình thương.
Đời con lỡ mồ côi trời định thế trách sao bây giờ
Mặc cho ai mỉa mai có chê cười là kẻ bơ vơ
Nỗi lòng con ước mơ gặp mẹ cha một lần hỏi tại sao vứt bỏ đành lòng không xót xa.
Đói lạnh tháng năm qua
lang thang mãi không nhà
phận làm phụ mẫu có biết đời con thế nào.
Gọi đời mãi nghĩ suy con thơ có tội gì
Đừng gieo oan trái để mồ côi một kiếp người.