Ta ngồi đây chờ ai đợi ai, với nỗi cô đơn lòng càng đau hơn.
Đêm dài trông hoài mong từ khi, người cất bước đi ôi biệt ly.
Bóng tối ngập tràn trong cơn say, cứ ngỡ người về tay trong tay.
Bao lâu nay, tháng ngày cứ đọa đày..
Duyên trời đã cho ta gặp gỡ, nhưng cớ sao ta lại vội chia xa.
Ta còn yêu còn thương còn đang, chìm đắm giấc mộng về một người.
Ta thấy buồn tình duyên mong manh, ta thấy sầu tình trôi qua nhanh.
Đã bao lâu, yêu thương không thành câu..
Có duyên cùng nhau, hết duyên càng đau.
Phải chăng là duyên ý trời, khúc sầu biệt ly khóc tràn bờ mi.
Đường về mây giăng kín lối
Mới yêu ngày qua, đến nay rời xa.
Tự trách duyên số đôi ta
Hết yêu còn thương
Tình duyên mong manh mờ lối
Tình sâu, duyên đậm đến đâu
Tình sâu, duyên mỏng
Phải chăng khi gặp nhau là duyên, là do ý trời an bài cho.
Phải chăng khi thời gian mờ phai, làm sai bước ta trên con đường..
Nhiều khi tâm hồn ta tựa như, ngàn muôn cánh hoa đang rụng rơi.
Người ơi sao đành buông vội nhanh bàn tay đang nắm chặt đôi tay người, giữa cuộc đời..