Con đò buồn, nằm ở bên sông.Con đò buồn, từ lâu nhớ mong
Nhớ người yêu, xa xứ lâu rồi, những lời nĩ non còn nguyên sắc son
Tôi ngồi buồn, thầm trách tơ duyên, thân bọt bèo đành tâm mất nhau
Nhớ làm sao câu nói hôm nào, nhói lòng đau sao nỡ phụ tình nhau
Con đò buồn vì không có em, tháng năm đò neo chốn quê nghèo
Vắng em đò buôn mất máy chèo, nên đã *** rồi lẽ loi trên bến sôngquê
Mà người có hay tôi nơi đây, đò cùng với tôi ôm đơn côi
Người đâu có biết, mỗi đêm tôi buồn khóc than
Con đò buồn giờ mang đắng cay, gió lay đò nghiên để ưu phiền
Biết đâu người ta thích con thuyền, để tôi triền miên
Lòng đau thương nhớ tình duyên, Giờ người ta ở nơi phồn hoa
Giờ người ta vui đâu còn nhớ, ở chốn quê nghèo có con đò
Con đò mỗi ngày buồn đau...