"Ngày người ra đi theo ai bỏ rơi em lại
Nước mắt em lăn dài ngậm ngùi nuốt lấy đắng cay
Mọi người bảo em rằng hồng nhan bạc phận là thường
Em có cười gượng mà trong em biết bao nỗi buồn.
Giờ thì anh vui bên ai biết đâu nơi này
Sớm tối em ra vào một mình không mấy ai hay
Nhiều người đẩy đưa rồi còn qua nói chuyện cau trầu
Mà em không dám vì em chưa quên đi mỗi duyên đầu.
Cuộc đời em không gặp may yêu anh như vậy vẫn trắng tay
Để giờ đây em mới chưa dám yêu ai sợ nỗi đau lấp lại
Phận hồng dạng như bèo trôi trên con sông dài buồn lắm thôi
Mười hai bến nước làm sao em biết bên nào của mình."