Lần đầu tiên gặp em, ánh mắt cứ ngượng ngùng và con tim như nói lên anh đã yêu.
Rồi từng đêm từng đêm anh vẫn ước một điều, đi trên đường yêu anh có em.
Nhưng rồi anh ngờ đâu, ân tình đang đậm sâu, bỗng nhiên phút giây như úa màu.
Ông trời đâu nào thương, sao lại gieo sầu vương, từng ngày anh sống trong đau buồn.
[ĐK:]
Ngỡ mang theo trong lòng, ôi biết bao hi vọng, ngộ nhận em là người yêu trong giấc mộng.
Ánh mắt em yêu kiều, anh đã yêu em nhiều, mà sao em không nhận lấy người ơi?
Để hôm nay trong lòng, tan nát tia hi vọng, ngộ nhận chi cuộc tình chỉ là giấc mộng?
Nước mắt anh tuôn trào vì đã không còn em, em mang trái tim anh về đâu?