Chuyện tình tôi giống như cuốn tiểu thuyết buồn.
Từng hàng mang theo biết bao nhiêu dòng lệ tuôn.
Nhiều lần tôi muốn quên đi những kỷ niệm,
Mà tại sao lại không thể quên bóng hình của anh.
Sợ một cơn gió đêm nay về quá lạnh,
Dường như trong bao đắng cay tôi lại trốn tránh.
Dường như tôi trước đây chưa sợ hãi gì,
Mà vì sao lại không thể đối mặt cùng nỗi đau.
[ĐK]
Tự hỏi sao giờ tôi với anh phải chia hai con đường,
Tự hỏi sao lòng tôi nhớ thương còn nhiều như thế,
Tự hỏi sao giờ cơn ngủ mê cứ mong anh quay về,
Tự hỏi tình yêu của anh có còn nữa không?
Dòng thư vô tình của anh gửi trao khiến tim tôi nghẹn ngào.
Đành phải tin lời thư đó không phải là hư ảo.
Vì sao những điều tôi muốn quên cứ lại càng thêm nhớ,
Vì sao tình yêu đã qua cứ hoài ước mơ?