Mình giận nhau rồi nên hai đứa không vui
Em buồn trong lòng nhung nhớ không nguôi
Mười hai năm chung đèn sách
Giờ đây ta phải chia cách
Hạ buồn không hai đứa giận nhau rồi.
Trách hoa phượng hồng hay trách trái mồng tơi
Sắc tím trên dòng lưu bút đầy vơi
Em giận anh gọi em là cô bé
Lòng thầm thương mà không dám ngỏ
Để bây giờ trách nắng hạ vu vơ.
Tôi trách mình sao quá ngu ngơ
Nhặt cánh phượng khô ép vào trang vở
Trộm nhìn anh lòng trào dâng nỗi nhớ
Mà ngại ngùng không dám ngỏ cùng anh
Hạ ơi! Hạ ơi! Mười hai năm đã qua
Nụ cười anh in trong trái tim ta
Cây bằng lăng nơi hai đứa hay ngồi
Kỷ niệm ùa về trong tôi. Xin anh đừng trách trái mồng tơi. Mình giận nhau rồi nên hai đứa không vui
Để hạ buồn thương nhớ đầy vơi.