Người anh yêu hỡi người có biết chăng
Trên cuộc đời có điều có điều không
Điều ta có thể và điều ta không thể
Có thể làm trần gian đổ nát
Nhưng không thể làm trái đất ngừng xoay.
Như anh vượt núi qua đèo
Bao gian nan trong nguy khốn không sờn
Riêng chỉ một điều là anh không thể
Anh không thể nào tìm quên được em.
Dòng sông xưa tháng ngày vẫn ngóng trông
Con thuyền tình đã lạc bến về đâu
Còn chăng tiếng nhạc, đàn tình tang cung sầu
Ánh mặt trời giờ đã lịm tắt
Đêm trăng không còn những tiếng cười vui.
Thu qua đông đến xuân tàn
Không mang theo được hình bóng của người
Đêm đến một mình nằm ôm giấc mộng
Ước mong khi nào ta gặp lại nhau.
Không thể nào chẳng thể nào
Nói nên lời yêu thương cùng ai
Không thể nào chẳng thể nào
Xóa hết chân tình anh trao về em
Không thể nào chẳng thể nào
Đến khi nào anh mới quên được em
Không thể nào, anh không thể quên em người ơi.