Có phải cuộc đời như những thước phim
Lúc êm đềm khi đắm chìm nghịch cảnh
Nỗi buồn cứ tuôn ra rồi cô đọng thành đặc quánh
Khăn giá nghẹn ngào vì quá chạnh tình đau
Vội vã bỏ lại thành phố phía sau
Muôn sắc màu đã hoen màu nỗi nhớ
Kỷ niệm cứ lún sâu cho tâm hồn vỡ nát
Phải làm gì để không còn ngạt thở phố thân quen
Và cứ mỗi đêm khi thành phố lên đèn
Cô gái nghèn nghẹn bờ môi hát
Tình đôi mình đời đẩy đưa lạc bước
Chẳng thể vai kề trên một lối đi chung
Có những niềm riêng biến tan trong vòng xoáy bão bùng
Buổi từ ly phút não nùng ngăn cách
Có một trái tim cạn kiệt máu hồng
Đã nhuốm màu hóa thạch
Có cả tâm hồn vừa tâm niệm vào mộ quách tình yêu