Cơn mưa đêm nay liệu có lâu...
Để trôi đi bao nhiêu những nỗi đau...
Dòng người bước trong đêm không nhà.
Mây đen trôi...
Trôi đi theo những đám...
Bơ vơ đi...
Bơ vơ theo từng đám...
Dòng người bước đi trong vô vọng.
Giờ đây chẳng còn gì để mất,
Chẳng còn gì cho nước mắt rơi...
Vẫn cứ thế bước.
Tìm làm chi một bờ bến mới
Vì nơi ta sinh ra lớn lên
Chẳng thể cách xa.
Ngày mai ra sao đâu ai hay biết có những gì
Qua cơn đau đêm nay ai đánh mất những gì
Trong xót xa
Ta với ta
Điều gì đau đớn hơn được nỗi nhớ nhà
Đau khi ta xa cách những người yêu thương
Đau khi ta tan vỡ đi về vô hướng.
Buồn trôi đi theo bao ngày
Tìm quanh đây bao nhiêu người
Dù tan cơn giông nhưng không một ai nhớ đêm qua mây trôi về đâu
Người thân ta đang ở đâu
Nhìn quanh đây bao nhiêu người
Tìm trong bao la mây trời
Lệ tuôn rơi...
Không biết phải đi tới nơi xa xôi nào hơn.
Vì đây nơi ta đã lớn.
Rap:
Đi hết rồi có còn ai đâu
Chuyện đã rồi sao thay đổi trong một hai câu
Tha với thẩn vớt hy vọng trong màn đêm thâu
Nhận vô vọng nhận nổi đau không dám hỏi kéo dài bao lâu
Ta tìm hoài nơi xác nhà trơ nóc
Lắng tai chờ giọng ai quen bật lên hoài tiếng kêu khóc
Ta cắn răng chịu trời đất hằn học
Lằn vẹn nguyên nơi đất nứt ngang dọc
Ban đau thương mờ mắt đục mắt trong
Đi đi thôi đi đâu được nhà ta là ở đây
Khi lọt lòng thân của đất hồn ta gửi nơi cây
Bốn phương trời cho ta ở đây thôi
Ta không quen chọn phiêu bạt theo gió thổi mây trôi
Cho ta xin chút ánh sáng lẻ loi nơi hoang tàn
Cho ta nghe giọng thoi thóp nơi đêm đen loang tràn
Chút hy vọng dù nhỏ nhoi ngoi lên từ đổ nát
Vài mầm cây vươn lên sống sau đêm đen sau cơn giông vừa tan