Tôi thường cho những người chế nhạo mình một cơ hội
để họ có thể nhìn lại mình, vì đó là điều tôi vẫn thường làm khi chê cười một ai đó."
Là tôi một nghệ sỹ vô danh
Với trái tim mong manh
Bao lâu sống theo ý muốn của mình
Chẳng bận tâm ai xung quanh
Cười khóc tùy vào hứng đôi khi
Vội yêu rồi bỗng ra đi
Chẳng thiết tha gì
Lớn nhờ sai lầm bao lần hết mình vì người dưng
Người dưng
Để khi chưa biết yêu bao giờ trái tim đã tan vỡ
Để rồi đến ngày biết cười trên từng nỗi đau
Nỗi đau
Vấp ngã và cố gắng nhiều khi
Sinh ra làm anh dân nghệ sỹ
Cứ thế mặc cho bao bão tố cuốn đi
Gió cuốn đi
Thiết tha gì
Quay lưng về phía ánh hào quang
Trong tâm tìm ra con đường dài và sán