Có những chiều một mình em đứng bên bờ sông nhìn bông hoa lục bình
Em buồn xa xăm nghĩ về thân con gái như cánh hoa bèo trôi
Một mình đơn côi bao nhiêu lâu rồi, từ khi anh xa rời
Chẳng thể yêu ai do em lo sợ nỗi đau sẽ lặp lại.
Vẫn nhớ hoài một chiều mưa, nắm tay thật lâu nhìn nhau anh bảo rằng
Cho dù vây quanh tình mình bao sóng gió ta vẫn nắm chặt tay
Dù là mai sau hai ta có nghèo hoặc sống trong sang giàu
Đừng rời xa nhau, hãy cứ yêu nhau cho đến khi bạc đầu.
ĐK:
Nhớ một ngày không có mây, anh nói câu chia tay
Em nước mắt rơi đầy, anh vội vàng theo bước ai trong buổi chiều hôm ấy
Bỏ mặc em nơi này...
Trách móc giờ được gì đây, thế nên đành xem nợ duyên không vẹn tròn
Anh giờ yên vui, mặn nồng bên duyên mới đâu nhớ em là ai
Chỉ còn em thôi, lênh đênh bên đời, niềm tin em đâu rồi?
Sợ phải yêu ai nên em vẫn cứ cô đơn như vậy.