Và nắng sẽ xua tan đi nỗi buồn
Phải thôi khi chưa quá muộn
Để không phải yêu đậm sâu
Để nước mắt sẽ không phải tuôn vì người con gái
Rất xinh khi ngoảnh lại
Chiếc môi mỉm cười với hai là anh phải không
Ngày đó chính là thúy phong của anh
Phải tự dặn lòng là không được nhớ về người a vẫn thường mơ
Biết đâu mai sau chữ ngờ, chẳng dám mong chờ trở thành một người quan trọng nhất
Là em không thể mất giấc mơ ấy anh xin giữ trong lòng nhưng đau lắm người biết không
Anh đây sẽ mãi mãi chỉ là người quan tâm em bao năm tháng qua
Dẫu gần nhau hay xa thì người cũng chẳng thể nào biết được đâu
Vì em xinh tươi như đóa hoa giữa đời
Còn anh là bụi bay khắp muôn nơi
Người quá xa không thể với hai phương trời