Trong trần gian biết bao điều đau khổ. Dòng sông mê sao cứ lặn ngụp đò bơi. Trong cõi sầu có ai mà thoát khổ, lòng bâng khuâng nhớ đến chuyện trầm luân. Khi trở về nam bang bao tháng năm dạy đời cách tu, chờ cho chúng sanh duyên lành gia giấc lạnh nương vào chân lí. Lời nguyện độ chúng sanh dẫu gian nan chẳng ngạ ngùng chi. Trăng còn sáng soi mơ lú nhưng đạo phúc của thầy sáng quay chẳng bao giờ phai. Nay thời kì ban ân, sanh chúng ráng lo mà tu. Sống ái, biết bao khổ sầu bến trầm đau thương, xót xa nhiều hơn. Lìa khổ người ơi, bao kiếp rồi mình không bến bờ, nương xứ người làm sao thoát trần.
Xét biết tâm ta phải 1 đàng ngày đêm nhớ câu, nhớ câu hổng dám ước mơ quay về cõi trời tây phương. Chính nơi đây là, mới thật là quê mình không vấn vương. Hỡi, hỡi ai là người mong về Tây Phương, bỏ mê bỏ đời phải rời lời răn, bước đi theo đường để tìm phương trở về giác tâm mở từ bi cõi lòng của ta. Bước đi theo đường để tìm phương trở về giác tâm mở từ bi cõi lòng của ta