Nhớ ngày xưa tình yêu thật đậm đà.
Giờ em là, em là gái thành đô.
Ở quanh em là nhung lụa ngoc ngà.
Chớ đâu còn, đâu còn thuở hàn vi.
Ôm giấc mộng giàu sang em đành bỏ ra đi
Em đành bỏ quê nhà lên thành thị nơi chốn sa hoa.
Dưới ánh đèn nhạt nhòa, đêm vũ trường màu hồng, em thật là kiêu sa.
Em lao vào cuộc chơi, chơi trò chơi trốn tìm, em đánh mất chính em.
Nơi gác mộng lầu vàng, em ước vọng thật nhiều, em, em đành lòng sao em.
Nhớ ngày xưa cùng nhau mình hẹn hò.
Cùng ước hẹn sau này sẽ thành đôi.
Vội ra đi đành quên lời hẹn thề.
Giờ đâu còn, đâu còn nữa em ơi.
Nhớ ngày xưa tình yêu thật đậm đà.
Giờ em là, em là gái thành đô.
Ở quanh em là nhung lụa ngọc ngà.
Chớ đâu còn, đâu còn thuở hàn vi.
Nói:
Em yêu, thế là ta đã xa nhau thật rồi có phải không em?
Bao kỷ niệm ngày xưa giờ đây em đã quên đi tất cả, chỉ còn lai mình ta lang thang nơi đây.
Ta biết đi về đâu
Ta biết đi về đâu khi đời ta đã mất em.
Em đã bỏ ta thật rồi
Em đã bỏ ta thật rồi phải không em?