Củ co đồng sần sùi mà đắng đắng
Con cố nuốt lót lòng mà mắt mãi cứ rưng rưng
Ôi ký ức xưa một thời để nhớ
Càng nhớ càng thương cho một kiếp con rơi
Củ co đồng bây giờ là nỗi nhớ
Trong ký ức thuở nào còn nồi chén cháo co co
Ôi chén cháo xưa nuôi đời con khôn lớn
Lớn như củ co đồng ôm trong lòng đăng đắng một nỗi buồn
Làm kiếp con rơi lấy nước mắt để dưỡng nuôi sự sống
Lấy buồn lo làm ước mơ đêm
No với đói làm buồn vui từng ngày
Bước vào đời bằng đôi tay nhọc nhằn
Bước vào đời bằng đôi chân héo gầy
Củ co đồng sần sùi mà đắng đắng
Sinh sống giữa đất trời mà cô độc làm sao
Mang kiếp nắng mưa mang đời lem luốc
Thương người mồ côi nên củ co mới đắng hoài.