Gọi em từ trong những giấc mơ miên man
Phủ dài năm tháng quạnh hiu vô chừng mỏi mệt
Bàn tay mà anh đã nắm vẫn cứ ngỡ sẽ mãi
Mãi không rời vì có tình yêu này.
Giờ lúc êm ấm em nói phải xa anh rồi
Để về một nơi cùng tương lai mà anh chẳng thể cho em
Ta nhìn nhau khó nói vì có lẽ đã thấu hiểu rồi
Chắc duyên mình chỉ đến đây thôi.
[ĐK:]
Những tiếng mưa buồn rơi thêm hiu hắt đoạn đường vẫn đưa em về
In bước chân hàng ngày theo dĩ vãng quay ngược lại lúc xưa
Cũng chính con đường này anh đã nói lời hẹn thề suốt kiếp
Mãi yêu em dẫu có bão giông nào về sau nữa.
Ngăn nước mắt chảy ngược trong ký ức, lời nói ấy thêm hoang đường
Anh chẳng biết mình phải làm sao để ngăn không cho em rời xa
Chỉ biết nhắc lại kỷ niệm xưa đó rồi lặng lẽ đưa em đi về
Cố gắng ngăn giọt lệ rớt rơi não nề.
Biệt ly để em có thể đi yên vui
Chẳng cần quan tâm chẳng phải hứa chờ nhau
Biết đến khi nào em về nơi xa lắm
Anh chỉ biết quan tâm âm thầm
Chứ đâu thể nào đến bên em.