Em xin đừng nói nữa, trái tim ơi đừng nhói nữa
Đêm ơi đừng mang bóng tối chở kỷ niệm cũ về chất đầy tim tôi
Ngập đắng cả bờ môi, câu thơ anh viết thành già cỗi
Anh từng viết câu thơ tình lãng mạn, anh biết tha thiết khi ta còn da diết
Giờ còn anh siết vị đắng trên bờ mi, vị mặn anh tiếc khi em bỗng rời đi
Trên con đường vắng mình anh nếm đủ vị giờ ta còn lại là gì.
Anh đã từng hứa sẽ viết cho em một chương tình thật dài như cách người ta từng viết cho nhau
Anh cũng chẳng nhớ là bao lâu rồi trong những câu chuyện anh kể luôn đượm buồn
Mặc dù anh đã xếp chúng vào ngăn kệ của kí ức, mặc kệ cho những ngày sắp kế
Cơn mưa cứ nhắc với anh về em khi bóng tối kề bên anh như một thói quen bao trùm lấy anh.
Có bao nhiêu người đã từng đi ngang qua đời nhau
Từng ôm từng hôn từng quấn lấy nhau rồi sau giấc mộng bỗng trở nên xa lạ
Sau cơn mộng mị tỉnh giấc ướt mi thì ta nhận ra là tất cả
Chỉ là tiếng đàn đã cũ, nhịp bass không đủ vang lên trong lúc em đã ngủ.
Anh đã từng mơ về những lời thơ khi trang tình ta vừa được mở
Anh đã từng chờ anh đã từng nhớ đã từng yêu em đến thẫn thờ
Đã từng ngu ngơ đã từng cứ ngỡ rồi nhận từ em là hững hờ
Đã từng cố tin đôi ta sẽ mãi ai ngờ có duyên nhưng chẳng nợ.
Chỉ là cái cớ của một đoạn kết buồn mà em viết sẵn khi muốn buông
Chỉ là lý do em luôn lấp liếm sau đêm say khướt rồi về muộn
Từng là thiên đường cùng nhau tạo ra, từng là điều mà ta luôn ước muốn
Nhưng giờ là hố sâu trước mặt do chính tay em đào rồi đẩy anh xuống.
Em ơi tim đã mất nhau, những nỗi nhớ vẫn khiến anh rất đau
Yêu nhau chi đã rất sâu rồi cuối cùng cũng ném anh rất sâu
Dưới chân cầu nơi anh là bóng tối còn em gọi hạnh phúc về đậu
Em gọi hạnh phúc kia về đậu
Em quên đi giấc mộng rất mau.
Ném thật nhanh những kí ức về phía sau
Để chúng quay lại trú nhờ nơi anh đã rất lâu
Đến phút cuối là mất nhau đoạn kết câu chuyện vẫn là đau
Để anh say sưa với những làn khói trắng
Để mặc cơn mưa ngập trên đoạn đường vắng
Kí ức cũ chưa sao tiếng đàn vẫn lặng
Một nửa hồn anh vẫn thẫn thờ khi chợt nhớ về em một lần nữa
Hạ đã qua được mấy mùa nhưng sao nơi đây thấy xa lạ
Thu chẳng về vì vắng ta, đông ngập lối cả con đường xa
Để anh say sưa ngắm màu của cơn mưa mặc dù trước cửa
Là một nữa hồn anh đem vứt khi em một lần nửa cố quên đi lời hứa.
Anh cũng không biết có bao nhiêu người sẽ cười vào mặt anh khi nghe bài hát này
Thằng đàn bà, ừ có lẽ anh đã quá ích kỉ khi viết về em
Có lẽ em sẽ rất khó chịu khi vô tình nghe được những dòng này
Mà thôi anh đã quá quen với cảm xúc một mình hứng chịu mọi thứ rồi
Đốt hết điếu này đến điếu khác để làn khói ngập hết các tế bào trong anh.
Và rồi anh choàng tỉnh sau một giấc mơ thật dài và vô thức
Anh đã phải quên đi hình bóng mà anh đã ngỡ là duy nhất
Vẫn làn khói vẫn đắng, đoạn đường vắng vẫn trắng
Thay làn khói vào mắt anh bass còn lại không đủ
Xấp phong thư đã cũ.
Em như vần thơ cũ anh viết trong đêm anh gửi vào hạ
Vì anh biết chỉ hạ có thể gặp em
Anh biết hạ có thể mang mưa làm ướt run em nhưng anh xin mưa ở lại nơi đây
Để mỗi anh rét trong đêm được rồi
Để anh nhớ từng chiều bên em
Để mình anh lang thang phố cũ
Để anh nhận lại hết nỗi buồn
Dành cho em nụ cười đẹp nhất
Để anh ôm trọn cả cơn mưa vì em luôn sợ phải lạnh
Để cho anh bài hát của anh cũng dang dở
Giống như là câu chuyện của chúng ta vậy đó.