Người bỏ ra đi chốn ấy có nhau về nơi đây
Một người vẫn đứng trông theo đã bao ngày
Đông tuyết tan xuân sang hè hoa mùa thu lá rơi nhạt nhòa
Anh cứ thế chẳng thể quên một người
Đôi khi đã muốn quên em nhưng lòng càng không quên
Bởi vì yêu thương đã lớn lên theo thời gian
Chẳng lẽ anh phải nhớ hoài sao
Tương tư đến khi nào lặng thầm ôm những nỗi đau ấy
Vì còn yêu đến vẫn chờ vẫn nhớ em từng ngày
Vì còn yêu mến chẳng cần bận tâm người có hay
Đông tuyết tan rồi em sao em không trở lại nơi đây
Để nỗi đau của anh vẫn hằn sâu trong tim này.