Anh biết em mà, phải lo cha mẹ cuộc sống ấm êm
Đường tình duyên em, em đành buông xuôi giữa dòng đời
Không thể lựa chọn một người mình yêu đâu anh
Chữ hiếu chưa trọn, tấm thân này đành theo gió bay.
Nước mắt lưng tròng, em theo chồng về nơi xứ xa
Bỏ lại sau lưng bao buồn vui ký ức đôi mình
Anh chớ đau lòng vì một người như em
Chớ trách thân mình chỉ tại vì em quá nghèo.
ĐK:
Rồi ngày mai đây nơi xứ xa, chốn nơi đô thành lắm đèn hoa
Nhưng em chẳng thể quên một người đàn ông em yêu rất nhiều
Cuộc đời cho em bao trái ngang, cướp đi mối tình em nặng mang
Từ đây em sống như xác không hồn bên cạnh người ta.