Ngày hôm đó vô tình mình lại thấy nhau trên con đường
Tự nhiên những kỉ niệm của ngày xưa ùa về trong anh
Cũng ánh mắt này đây cũng chính nụ cười này đây
Vẫn theo hoài vẫn trong anh biết bao đêm ngày.
Lòng anh biết bây giờ người hạnh phúc nên quên anh rồi
Thời gian đã xóa mờ kỉ niệm xưa nhạt nhòa theo mưa
Lắm lúc nghĩ về em lắm lúc giật mình giữa đêm
Nghe tiếng gió cứ ngỡ bước chân em về.
[ĐK:]
Người chắc không biết rằng lòng anh vẫn ấp ôm bóng hình
Anh vẫn chưa quên được em người mà anh đã từng yêu thương
Từ lúc anh mất người thì anh cũng mất đi tiếng cười
Em biết không trong đời anh hạnh phúc của anh là chính em.