Tiếng dương cầm thiết tha vọng về mênh mang.
Quyện sóng biếc dâng muôn vàn nỗi nhớ.
Để trái tim hoang, chợt nghẹn ngào trăn trở.
Khơi nỗi niềm nức nở dễ nào yên.
Biển cồn cào cuộn sóng vỗ triền miên.
Cho tình ta lênh đênh hoài như sóng.
Giữa trùng khơi mênh mông là biển rộng.
Biết em nơi nào ta phiêu bạt đời đơn côi.
Biển sóng ngàn năm vẫn ru khúc tình ca.
Nhưng mối tình ta đã tan vỡ còn đâu?
Như gió và mây lang thang mãi tìm nhau.
Như cát chìm sâu ôm nỗi niềm thương nhớ.
Biển sóng ngàn năm ta vẫn đứng chờ em.
Tha thiết gọi tên trong nhung nhớ từng đêm.
Biển sóng lặng im những cơn sóng triền miên.
Xô ngã đời nhau qua một kiếp lênh đênh.
Vì sóng cứ mãi vô tư trốn tim chạy khắp nơi xa.
Nào sóng có biết ưu tư nỗi niềm bờ cát trong ta.
Nên sóng lang thang trôi hoài ngàn năm để ta thương nhớ.
Đời quá nhỏ bé mong manh hạt bụi bờ cát cô liêu.
Dù cố níu kéo mang em quay về bờ bến thương yêu.
Nhưng sóng đưa em xa rồi ngàn năm vỡ tan nỗi niềm...