Trống Tràng thành lung lay bóng nguyệt
Khói Cam Tuyền mờ mịt thức mây
Chín lần gươm báu trao tay
Nửa đêm truyền hịch định ngày xuất chinh.
Lệnh vua hành quân trống kêu dồn
Quan với quân lên đường
Đoàn ngựa xe cuối cùng vừa đuổi theo lối sông
Phía cách quan sa trường quan với quân lên đường.
Hàng cờ theo trống dồn ngoài sườn non cuối thôn
Phất phơ ngậm ngùi bay qua thiên san
Kìa ai tiễn rượu vừa tàn vui ca
Xong rồi đi tiễn binh ngoài ngàn.
Người đi ngoài vạn lý quan san
Người đứng chờ trong bóng cô đơn
Bên Man Khê còn tung gió bụi mịt mùng
Bên Tiêu Tương còn thương tiếc nơi nghìn trùng.
Người không rời khỏi kiếp gian nan
Người biến thành tượng đá ôm con
Ngựa phi ngoài xa hí vang trời
Chiên trống khua trăm hồi.
Ngần ngại trên núi đồi rồi vọng ra khắp nơi
Phía cách quan xa vời chiên trống khua trăm hồi
Ngần ngại trên núi đồi rồi dậy vang khắp nơi
Thấm bao niềm chia phôi.
Ai ra đi mà không ước hẹn ngày về
Ai quên ghi vào gan đá bao nguyện thề
Nhìn chân trời xanh biếc bao la
Người đứng chờ vẫn nhớ nơi xa.
Bao nhiêu năm bồng con đứng đợi chồng về
Bao nhiêu phen thời gian xóa phai lời thề
Người tung hoành bên núi xa xăm
Người mong chồng con đứng muôn năm.