Anh đi mang ánh trăng vàng theo để xót xa một đời
Xa nhau không nói một lời tưởng rằng ai kia đổi thay
Vẫn tin anh quay trở lại qua bao tháng năm đợi mong
Để hát khúc yêu thương ta đã trao nhau
Nhưng anh nay đã phương trời nào.
Em chơ vơ đứng bên này sông anh đã xa nghìn trùng
Đâu đây nghe tiếng anh hờn trách dù lòng này mang bao đắng cay
Trái tim em như nghẹn lời đôi môi khẽ kêu người ơi
Ở chốn ấy xa xăm biết có nhớ không anh
Em nơi đây vẫn mong chờ mãi.
Nếu lúc trước em tin nơi lời anh nói
Chắc chắn chúng ta không luôn xa cách nhau
Nước mắt sẽ không rơi trên môi này đâu
Ta sẽ như ban đầu.
Nếu lúc trước em tin nơi tình yêu đó
Chẳng chút dối gian khi em dâng hiến anh
Thì trăng khuya tối nay buồn đã không giăng đầy.