Đây Quảng Ngãi quê tôi có con đò bồng bênh trên sông
Tiếng gọi đò người lữ khách sang sông
Đây dòng sông quê tôi có cô bạn vừa sang bến mới
Tiếng sáo diều em bỏ lại sau lưng
Đây là bờ sẻ đôi nước đưa về rì rào đêm đêm
Mái êm đềm khuơ tiếng hát ru con
Thương người dân quê tôi
Những ngày hè ruộng khô nắng cháy, những màu lũ nước tràn ngập mênh mông
Nhớ Quảng Ngãi quê hương ơi, nhớ em thơ mò cua bắt ốc
Bát canh chua đuổi những trưa hè da đen nhiều vì mưa nắng em ơi
Tôi nhớ ngày mẹ tiễn con đi, bến sông xưa mẹ khuất trong mưa
Dáng nghiêng nghiêng từng luống rau thưa dắt con qua tuổi thơ gian khó
Đây dòng Trà Khúc yêu thương
Thuở hoang sơ thường ra đứng ngóng dưới cơn mưa chiều tím mẹ về
Bến sông buồn chiều nay bỗng mưa rơi
Tôi nhớ từng mùa lúa lên xanh dáng em tôi ngày ấy mong manh
Gió đưa hương lệ xót long lanh đã cho đi tuổi thơ ngọc ngà
Để anh còn xách đèn đợi bay xa
Nay về lại quê xưa nhớ cánh diều một thời ngày ấy
Đã chôn vùi vào dĩ vãng xa xôi
Nay về qua sông xưa tiếng chim buồn còn vương trong nắng
Mây thu buồn con nhớ mẹ nhớ em chiều sông quê
Nay về qua sông xưa, tiếng sông buồn trào dâng lên mắt
Vắng mẹ rồi con nhớ mẹ Quảng Ngãi chiều bơ vơ.