"Giữa những khuôn mặt người, anh tìm kiếm một hình bóng hôm nào
Giữa phố quen ồn ào, anh lạc chân vào nỗi nhớ em
Sợ phải lang thang giữa phố xá đông người
Sợ phải bơ vơ trong đêm tối xa xôi
Sợ cơn mưa buồn rơi, làm cay mắt môi
Giữa biết bao chọn lựa, sao em lại phải chọn anh để xa rời
Thế gian muôn vạn người, sao anh vẫn mãi đứng đó chờ em
Dù vẫn biết cố gắng cũng chẳng thể bên nhau
Dù vẫn biết đến cuối cũng chỉ có thương đau
Bình yên ơi ở đâu sao chẵng về nữa
Từ đầu đến cuối cũng chỉ mình anh cố gắng níu lấy, đôi bàn tay thân quen ấy
Mà em cứ thế chẳng nói một lời, vội vàng bước qua, tan vỡ tình ta
Chẳng thể níu lấy những giây phút mong manh
Chẳng thế thấu hết những tan vỡ trong anh
Chẳng thể giữ nỗi một trái tim không còn thiết tha
Thời gian rồi cố xóa hết ký ức về em hay chỉ làm dài thêm cơn đau ấy
Vì anh sợ hãi những tiếng yêu thương từ người đến sau không phải là em
Sợ chẳng đủ sức để giữ nổi ai đâu
Sợ hạnh phúc sẽ chỉ nuôi nấng thương đau
Sợ ngày vui tàn mau, những nổi buồn khắc sâu."