Nàng tên Châu Pha, người sơn nữ, bông hoa núi rừng
Đẹp xinh đơn sơ, tình trong trắng cho đời ước mơ
Gọi tên nàng tên Châu Pha, gọi tên nàng tên Châu Pha
Đôi môi thơ ngây thương giọng nói thật hiền hoà.
Ngờ đâu tâm tư nàng đã trót ôm một nỗi buồn
Chiều mưa rơi rơi, nàng hay đứng âm thầm nhớ ai
Hỏi sao ngày vui đã mất, hỏi sao lệ dâng khoé mắt
Châu Pha thương đau tủi buồn cúi mặt quay đi.
Nhớ ai chiều thu , nhìn bao lá úa rơi đầy lối
Nhẹ rung tà áo , làn môi cười thắm như cánh hoa đào
Cách xa vì đâu , dù bao lần lá hoa phai màu
Rung chi cành hoa lá , khi tà dương đã khuất non xa
Màu trời thu gieo lá úa
Buồn se sắt nhớ thu xưa
Ta biết em chiều gió mưa
Người đi về đâu ngàn lối
Màu hoa chiều thu úa phai
Xót xa cho lòng tê tái
Ngập ngừng sương rơi non xa
Chiều thu giăng lối cô đơn
Nghe tiếng mưa sầu chứa chan
Mà bóng chiều phai về đâu
Mờ xóa tình quen biết nhau
Nhắc chi cho lòng đớn đau
Tiếng hát bay trên hàng phố bâng khuâng
Chiều đong đưa những bước chân đau mòn
Chợt nghe mùa thu bay trên trời không
Còn ai giữa mênh mông đời mình
Nỗi đau mù lấp trên tuổi thơ...
Tiếng hát ru em còn nuối trên môi
Lời nào gian giối cũng xin qua rồi
Để lỡ ngày sau khi ta cần nhau
Còn nuôi chút êm vui ngày đầu
Cho mình mãi gọi (nhớ kêu) thầm tên nhau!