Một mình ngồi buồn trong đêm vắng
Cố gắng nhắm mắt ngủ không được
Đành lòng đêm nay ta thức trắng
Thức trắng để nhớ thương về em.
Một người mà ngày xưa đã hứa
Đã nói mãi mãi chẳng chia lìa
Vậy mà giờ đây em cất bước
Để nỗi nhớ mong riêng mình ta.
Giờ người đi mất rồi, đi xa tít chân trời
Về một nơi mà người đã không hề biết tới
Và ở nơi đó có người chẳng cho em quay trở về
Bỏ lại đây đơn phương cuộc tình với bao câu thề.
[ĐK:]
Đồng hồ đã sắp chạy đến số không
Mà đôi mắt vẫn còn hoài ngóng trông
Người phương ấy chắc giờ này rất vui
Bên cuộc tình mới.
Đồng hồ đã sắp chạy đến số hai
Giờ êm ấm chắc người đâu có hay
Rằng phương ấy có một người đắng cay
Thức suốt đêm ngày.