"Từ ngày đôi ngả chia xa
Em vui nhung gấm lụa là bên ai
Anh về ôm nỗi đắng cay
Nâng niu chiếc nhẫn cỏ ngày xa xưa."
Biết rằng duyên mình nay đã không mong
Biết đời anh nghèo tay trăng tay không
Nên anh chẳng dám trách người
Chỉ buồn duyên kiếp mong manh
Nhẫn cỏ nghèo sao cưới được em.
Pháo hồng đưa người vui nghĩa tơ duyên
Sính lễ trao nàng chiếc nhẫn kim cương
Sa hoa gấm lụa ngọc ngà
Anh buồn thương mái tranh xiêu
Anh trách thầm tạo hoá trớ trêu.
[ĐK:]
Em ơi anh đâu ngờ rằng
Người ta bạc bẽo vô vàng duyên tình mua bán đổi trao
Đời bạc đen ngang trái gieo vào hồn
Em ngoảnh mặt quay đi quên tình nghĩa năm xưa.
Chiếc nhẫn cỏ nghèo chan chứa tình ta
Xa người muôn đời khô héo em ơi
Đêm đêm gió thoảng qua mành
Một mình trong mái tranh xiêu
Ôm kỷ niệm trọn kiếp không vơi.