Cả một đời đi không hết lời ru.
Hình ảnh mẹ thiêng liêng trong từng giấc ngủ.
Âm thanh thiết tha bên vành nôi thuở bé.
Tiếng võng trưa hè đong đưa theo tiếng ầu ơ.
Rồi con lớn khôn hướng đời đi trăm ngả.
Câu hát ru ngỡ có lúc nhạt nhòa.
Khi vấp chân giữa đường xa mỏi mệt.
Lòng mới buồn thương thuở mẹ tảo tần vì con.
Câu hát ru vẫn đồng hành theo bước con,
cho con tìm lại mình, khi chìm trong cõi lợi danh.
Dẫu đường đời như cầu tre lắc lẻo.
Con vẫn đi trong tình thương của mẹ hiền.
Con vẫn đi trong tiếng gió mùa thu.
Tìm dáng mẹ trong lời ru năm nào.
Đen, trắng lòng người giờ con đã thấm.
Nên cả cuộc đời mang mãi một lời ru.