Tôi nhớ Đà Lạt mơ.
Ru lòng người lữ thứ.
Với bao nhiêu ước mơ.
Lưu luyến Đà Lạt thơ.
Khi hoa anh đào.
Nở đường lên phố xưa.
Ghập ghềnh suối đá.
Lá chen hoa đẹp tươi.
Với sương lam nhẹ rơi.
Với chim ca ngàn lời.
Thác ngàn lả lơi.
Hẹn hò của giai nhân.
Đón ai trong ngày vui.
Thôi nhé Đà Lạt ơi.
Xa rồi em có nhớ.
Có thương trong lòng nhiều.
Tuy tháng ngày dần trôi.
Nhưng bao nhiêu kỷ niệm.
Ngày xưa khó phai.
Đà Lạt thương mến.
Đã ghi trong lòng tôi.
Biết bao nhiêu buồn vui.
Lúc trao thân vào đời.
Xứ lạnh yêu ơi.
Đừng buồn để lạt phai.
Nét son trên làn môi.
Đà Lạt lắm sương mù, phải không.
Hỡi cô em má hồng.
Đẹp như Tigon vừa nở.
Đà Lạt lắm hoa rừng, phải không.
Lối đi xinh tươi vô cùng.
Rất đẹp là lúc hoàng hôn.
Đà Lạt lắm thông già, phải không.
Tóc thông xanh núi đồi.
Tình yêu sao như gần gũi.
Đà Lạt lắm chim trời, phải không.
Líu lo ca vang cả bầy.
Như mừng du khách về đây.
Ta vẫn nghe.
Đà Lạt yên vui lắm.
Đó quê hương của nàng thơ.
Ta vẫn nghe.
Đường đèo quanh co khuất mờ.
Tuyệt trần là hồ Than Thở.
Ta vẫn nghe.
Đường về Frence quyến rũ.
Thác Frence như mộng trần gian.
Nhưng vẫn chưa.
Một lần đi thăm xứ lạnh.
Vì đời còn lắm gian truân.
Ngày nào đó ta về để vui.
Với cô em má hồng.
Để đôi tim khơi mạch sống.
Vào rừng ái ân chiều, gọi chim.
Đến khen cô em duyên kiều.
Cho hồn mình cháy vì yêu.
Camly vô tư lên tiếng than muôn đời.
Thông gieo vi vu than thở như ngậm ngùi.
Lữ khách bâng khuân thương nhớ vô vàng.
Cuộc tình duyên nàng trinh nữ.
Linh Sơn đâu đây buông tiếng chuông ban chiều.
Như ru ai say trong giấc mơ dạt dào.
Cho thế nhân thôi ru hết u sầu.
Để lòng quay về bến yêu.