"Tôi lặng lẽ cúi đầu, cúi đầu,
Buồn tình nhân, buồn nhân thế thêm sâu,
Dấu vết xưa nay đã là kỷ niệm
Trong ký ức thuở đôi mươi
Môi tuổi nhỏ tiếng ngọt mất rồi
Dài đường yêu dày cay đắng bao nhiêu,
Anh nhớ em như nhớ tình bội bạc
Nên câm nín để quạnh hiụ
Từ đó đêm đêm môi đỏ lửa
Tôi đốt cả ưu tư quên đời,
Mong thoát xa khỏi vũng lầy,
Bạn bè đôi đứa thân nay đã trở mặt rồị
Thôi đành nhủ với lòng, với đời;
Đừng vào yêu bằng tay trắng ai ơi,
Đêm đã nghe rưng rức trọn đoạn buồn
Nên đêm cúi mặt đổ mưa."