Giọt đắng rót xuống, chìm trong men say, mà sao vẫn chưa thể nào quên… Từng làn khói cuốn trắng xoá, dần mờ đi theo thinh không, màn mưa khóc than, gió đêm thở dài…
Con đường đi phía trước, không còn ai chung bước, là ta đã sai hay đã lầm... Chắc có lẽ tất cả duyên trời đã sắp đặt, phận số cứ hay trêu người…
Chorus: Người ra đi riêng ta đứng lại. Vậy trái đất cần phải quay thêm bao nhiêu tháng ngày? Cho ta cố quên tên một người, hay quên những thói quen, nỗi buồn nào mà không đong đầy nước mắt... Thời gian không cho ta câu trả lời, mà chỉ chôn sâu đi bao câu hỏi vào lãng quên. Chẳng gì là mãi mãi, chỉ tồn tại nơi đây nỗi cô đơn...
Nghe lòng đau như cắt, không kềm được nước mắt, giật mình mới hay ta thất tình… Biết phải sống khép kín chịu đựng đến bao giờ, hạnh phúc khổ đau ai ngờ…