Tình yêu như cơn chiêm bao mong manh quá,
người mang đến cho ta bao giấc mơ,
giờ khi con tim si mê nhưng sao tình đó hững hờ.
Người tình ơi anh xin thôi không yêu nữa,
buồn quá khi em đã dối gian.
Mà giờ đây em nơi nao để mình anh mang nỗi đau.
[ĐK:]
Làm sao xóa hết những nước mắt rơi trên cuộc tình
Và làm sao vơi hết nỗi cô đơn trong tim mình.
Lặng tìm hồn nhiên đi qua mau vết chân tình sầu lạc về đâu trong tận cùng dĩ vãng.
Tình yêu đó đã quá chất ngất bao cơn muộn phiền.
Và mộng mơ thôi cũng tan vỡ mau trong đêm hão huyền
Kỷ niệm ngày đôi ta bên nhau đã xanh xao nhiều cùng tình yêu tan theo bao giấc mơ.
Dối gian chi người ơi đời đã chia đôi khi em xa xôi
Và chiều nay nghe mưa rơi, lạnh lùng ngồi ôm bóng tối.