Hoàng hôn buông xuống trên mái đầu còn xanh. Mà tim chẳng lành
Chân bước thật mau đời còn gì ngày sau khi đã cách xa nhau
Điệp đến tìm Lan, trong nỗi hoang mang. Chẳng biết người xưa, có đang u sầu
Đời sao oan trái
Đời mình sao oan trái đem tình vùi chôn
Người tôi thương mến ra trước cổng thiền môn Buồn bã cúi đầu
Không nói một câu bồi hồi mình nhìn nhau lệ tuôn như sóng trào
Một cành hoa thắm nhưng đời vùi dập tả tơi
Tội này Điệp mang cho đến thiên thu muôn đời
Mà Lan không trách
Bởi vì Lan không trách nên càng đau thôi
Lan ơi Điệp về gia đình mới
Không tình yêu gì hết
Sống không bằng chết
Lan ơi ngày nào mình từng mơ
Dệt mộng bằng bài thơ nhưng ai đâu ngờ
Lan ơi mình từng chung một lối hẹn cùng nhau tìm tới
Chung bến tương lai
Nhưng nay mình đành chung lệ cay
Tình vùi chôn từ đây, vùi chôn từ đây
Chùa xa chuông đổ, tan nát giấc phu thê
Người xin hãy về…
Nước mắt cạn khô, từng kỷ niệm ngày thơ, vùi sâu nơi đáy mồ
Một tình yêu chết, sẽ sống trăm năm
Để nhắc một câu
Với nhân gian rằng
Vào yêu xin nhớ
Người vào yêu xin nhớ
Học thêm chữ ngờ.