"Gió mùa về, nhẹ nhàng đưa đám mây xám bay
Lướt trên ngọn gió se lạnh, một người trên cao nhìn xuống phố phường.
Thấy thật lạ, làn ngói xưa đất nung rất quen giờ thay bằng những ngôi nhà cao tầng.
Từ đây, nhìn thấy mọi thứ sao quá hiu quạnh
Ngoài kia, chỉ có một chút gió hắt hiu về
Ai đã từng đi qua góc Hà Nội gió mùa
Ai đã từng đi qua góc phố anh từng qua
Ai đã từng yêu anh như chính tôi một thời yêu Hà Nội
Ai đã từng yêu anh, đã quá yêu
Bước theo anh một chiều đầy gió chiều mùa về bên Hà Nội
Như đã từng rất quen bàn tay ai đã từng sát bên
Bỗng hôm nay một ngày có gió khẽ đi ngang qua bên đời
Bàn tay tôi lạnh buốt run
Sải bước chân đi một chiều ngược gió, từng giọt buồn rơi thật nhẹ
Có ai nghe được tiếng tôi thầm gọi anh khi gió lên
Âm thanh tan vào ngõ vắng, lá rơi nhanh khi mùa về
Mùa lá bay, mùa Hà Nội vắng anh rồi."