Sông có nỗi buồn của sông khi lũ về ào ạt,
Mây có nỗi buồn của mây khi vần vũ trên đầu,
Người có nỗi đau của đau của người khi ngoảnh mặt lạ nhau,
Em có hiểu không khi xa mối tình đầu, nỗi đau con tim khiến cho lòng quặn thắt.
Sông có nỗi buồn của sông khi không còn trẻ nữa,
Nước hừng hờ trôi làm sông lỡ một đời.
Mây cứ lang thang bay vô tình theo gió,
Thắp những chòm sao giăng lối cả bầu trời,
Mong có ngày mây nước ngập nhau.
Sông có nỗi sầu, người có nỗi đau
Ray rức lắm nỗi buồn nhân thế.
Ai sinh ra cũng phải khóc một lần,
Bởi một lẽ nỗi sầu nghìn năm hóa đá,
Khiến trái tim con người hờ hững nhịp yêu thương.