Nắng muộn !
Một mình ngồi hát thầm
Từng lời ngẩn ngơ như thơ vang lên từ mơ
Nhớ ! Nhớ dáng em gần
Dịu dàng bàn tay em đang tay rất ân cần
Chin vào nụ hôn say đê mê môi tìm môi
Mắt em lả lơi
Và từ thanh vắng bóng em mờ dần
Vàng từng nắng thêm ngại ngần
Vàng từng khói run tay trần
Một mình tôi ngồi đây nhớ
Một chiều nao có em căn gác nhỏ
Lặng in tôi ngắm em áo buông hờ
Ở sau lưng nắng thắp như mơ...nhớ
Nắng cũng như mộng
Muộn rồi từ khi em như chim cất cảnh rộng
Còn lại mình tôi, bơ vơ tôi, căn phòng không, hát mơ viển vông