em ơi khoan vội (mà) bực mình,
anh xin kể lại (mà) phân minh cho anh tỏ tường
Anh cứ nhủ rằng em không thương
anh đo lường thì rất cặn kẽ
Chính thương anh nên anh bàn với me.
Phải ngăn em không đi chuyến ngược Lường
Giận thì giận mà thương thì thương
Giận thì giận mà thương thì thương
em sai đường thì anh không chịu nổi
em yêu ơi xin đừng có giận vội
Mà trước tiên em phải tự trách mình
em cứ nhủ rằng anh không thương
anh đo lường thì rất cặn kẽ
Chính thương em nên anh bàn với me.
Phải ngăn em không đi chuyến ngược Lường
Giận thì giận mà thương thì thương
Giận thì giận mà thương thì thương
em sai đường thì anh không chịu nổi
em yêu ơi xin đừng có giận vội
Mà trước tiên em phải tự trách mình
Chứ người ơi ,anh yêu em cha mẹ nỏ ưng
Cấm anh cưả trước thì anh lại vòng ra cửa sau .
anh yêu em cha mẹ đánh trăm roi,
Chứ xong rồi anh đứng (ơ) dậy
Mà anh quyết tâm thương nang`
Giận thì giận mà thương thì thương
Giận thì giận mà thương thì thương
em sai đường thì anh không chịu nổi
em yêu ơi xin đừng có giận vội
Mà trước tiên em phải tự trách mình