Đã đến lúc đứng dậy và bước đi.
Nơi quanh ta cuộc sống bao la.
Đi, đi tìm hạnh phúc bình yên.
Cho về một miền ký ức nơi tuổi thơ con thường quen nắm tay cha.
Giờ đây cha đã có niềm hạnh phúc cho riêng mình.
Và qua bao buồn lo con đã lớn hơn xưa.
Nhưng trái tim con và cha đều muốn biết, mẹ có được bình yên?
ĐK:
Mẹ ơi, con có phải là niềm hạnh phúc của mẹ?
Mà sao ngay cả trong những giấc mơ, mẹ cũng xa rồi.
Nhiều đêm nước mắt con, trào dâng nỗi nhớ nhung.
Con phải làm sao ? con phải làm sao ?
Mẹ ơi, con không biết nơi nào đó có mẹ.
Dù ngoài kia gió mưa đang chờ những cơn giông.
Lòng con niềm tin vẫn lớn lao, mẹ cũng ngày đêm mong nhớ con.
Mơ một ngày nào đó con sẽ gặp mẹ.