"Mỗi sáng thức giấc, bỗng nghe lòng mình hoang vắng, vì em đã không còn kề bên
Chợt thấy nước mắt anh lăn dài trên má, vì thương nhớ em người ơi.
Người ơi có biết em là lẽ sống của đời anh mãi không hề đổi thay.
Mà sao hôm nay em vội ra đi để anh mãi yêu trong thương nhớ.
Người ơi anh quá đau xót nhìn người bước đi không từ ly.
Làm sao đây khi anh còn yêu em rất nhiều.
Kỷ niệm xưa ta trao vội quên, đường tương lai đôi ta còn thênh thang
Mà sao em lạnh lùng quay bước.
Giờ đây riêng anh cô đơn, một mình bước đi con đường xưa.
Dường như anh đang lạc vào chốn xa xưa nơi hoang tàn.
Người yêu ơi em đang ở đâu hãy quay về."